
Nghe tình run rẩy “giọt hờ trăm năm!”
Nắng khuya sót lại muộn màng,
Hoa đời tím nhuộm ngút ngàn lệ rơi…
Mái sầu phủ kín chơi vơi,
Quầng thâm mí mắt, bờ môi lạnh tàn.
Đêm về nhặt mảnh trăng tan,
Ghép vầng trăng khuyết nằm ngoan chờ đầy…
Tà dương rủ bóng chân mây,
Cuồng phong cuốn lấy vai gầy dáng thon.
Chiêm bao mấy độ trăng mòn?
Sớm mai thức dậy hồn còn vấn vương!
Nghe lòng giọt nhớ, giọt thương,
Đời là hạt cát vô thường nhỏ nhoi…
Mai Hoài Thu
No comments :
Post a Comment