Đêm thật dài, sâu thẳm và hun hút trên những đôi chân đời lang bạt. Cái
nóng râm ran sau nhiều ngày khô hạn làm cho mặt đường nhựa bỗng như lên
cơn sốt giữa làn khói xe dày đặc. Không gian rồi cũng trở nên im vắng
khi đêm về. Tất cả chìm nhanh trong những giấc ngủ vội vàng, những hơi
thở gấp gáp như sợ thời gian qua mau. Thỉnh thoảng vang lên tiếng lè nhè
vô thưởng vô phạt cùng bước đi ngật ngưỡng của một gã say mèm nào đó làm
khuấy động lên đôi chút.
Không biết Linh đã chạy qua bao nhiêu quãng đường, bao nhiêu dãy phố…khi
tiếng rao đêm vẫn còn văng vẳng, cho đến lúc mọi hoạt động đều ngưng
bặt, thì cô mới dừng lại ngồi nghỉ bên cánh cổng ngôi nhà có mái che rồi
thiêm thiếp ngủ. Nhưng chỉ được chốc lát, Linh đã choàng tỉnh dậy, cảnh
giác nhìn quanh.
Chiếc cổng có dàn hoa giấy màu tím trông ẩn khuất và hiền lành làm sao,
mùi ngọc lan thoảng ra từ mảnh sân nhỏ, ngôi nhà hai tầng xinh xắn gợi
lên một chút gì đó bình yên và hạnh phúc mà Linh từng ước ao. Lòng cô bé
chợt bồn chồn ray rứt. Sao giống quá, vẫn khung cảnh này… giàn hoa giấy,
hương ngọc lan nhè nhẹ làm trái tim Linh thắt lại vì nhớ thương khắc
khoải. Cô lại chìm vào giấc ngủ, chìm vào trong giấc mơ về một khoảng
đời đã xa thật xa, dù chưa được bao lâu.
Ngôi nhà là niềm mơ ước của ba mẹ lúc mới lấy nhau. Khi chị em Linh bắt
đầu đến trường thì đã cùng vui đùa dưới mái nhà khang trang đó rồi. Em
Trúc nhỏ hơn Linh một tuổi, hai chị em gái lần lượt ra đời không làm cho
ba mẹ mất đi tình yêu thương và chắt chiu vì tương lai con cái. Ba là
công chức bậc trung, mẹ buôn bán lặt vặt ở nhà, trông coi dạy dỗ các
con. Những ngày rãnh rỗi ba chỉ quanh quẩn chăm sóc mấy chậu hoa kiểng
và mảnh vườn nho nhỏ trước sân, cùng chơi đùa với chị em Linh, phụ mẹ
làm những công việc khác trong nhà. Một bức tranh gia đình yên vui hạnh
phúc tưởng như sẽ mãi vững bền theo năm tháng.
Sự yên ấm ấy không kéo dài qua hết quảng đời tuổi thơ của Linh. Lúc ấy
Linh còn quá nhỏ để có thể hiểu được nỗi lòng của người lớn. Trong một
lần gây gổ, Ba Mẹ chia tay nhau. Mẹ đem theo em Trúc bỏ về bên ngoại,
rồi sau đó sang định cư nước ngoài cùng với người đàn ông khác. Có lẽ đó
là nguyên nhân làm cho gia đình Linh phải chịu cảnh tan đàn xẻ nghé. Mái
nhà hiu quạnh vì không còn bàn tay vun quén của người phụ nữ, nên không
bao lâu ba cũng lấy vợ khác, và một đứa con trai kháu khỉnh ra đời, sớm
làm cho Ông quên hết nỗi đau buồn cũ. Những ngày tháng đó, Linh đã sống
trong sự ghẻ lạnh khinh ghét của mẹ kế và vẻ thờ ơ đôi khi tàn nhẫn của
ba đã làm đứa con gái thơ dại sớm chịu xa mẹ cảm thấy tủi thân, lòng đầy
uất nghẹn. Một lần Linh lở tay làm té đứa em trai nhỏ, cô bé sợ hãi khi
thấy cả ba và dì tức giận nhào tới túm lấy tóc cô. Linh vùng bỏ chạy để
từ đó không bao giờ trở về ngôi nhà ấy nữa.
Đêm nay Linh cũng lại chạy trốn. Cô đang chạy trốn khỏi những cạm bẫy
mà cuộc đời luôn giăng ra cho những kẻ cô thân yếu đuối. Nhiều năm bặt
hết tin tức gia đình, trái tim cô cũng dần chai sạn vì lăn lộn trên
đường mưu sinh, nhưng Linh không nguôi lòng nhớ mẹ, nhớ về mái nhà một
thời đầm ấm thân thương. Một lần tình cờ gặp người bà con xa bên ngoại
bảo mẹ mới trở về nước và có đi tìm đứa con gái nhỏ lưu lạc. Buồn tủi và
tự ái, Linh đã không hỏi gì thêm về mẹ. Nếu như Cô còn một mái ấm gia
đình, còn một ngôi nhà để quay về, thì đâu phải lang thang vất vưởng,
tối nay lại trải qua một đêm ngủ ngoài đường. Thân gái dặm trường làm
sao cô luờng hết bao trắc trở đời thường.
Gã đàn ông to lớn đẫy đà vì cái bụng phệ quá cở và cặp môi lúc nào cũng
mấp máy như luôn thèm khát một cái gì đó. Đã vậy đôi mắt ông ta cứ híp
lên khi cười, để lộ hàm răng vẩu ra vừa đáng sợ vừa thấy ghét. Bà chủ
nhà trọ bảo với Linh là ông ta cần một người phụ bán hàng, lương khá, ổn
định lại có chỗ ăn ở đàng hoàng. Dầu gì thì cô cũng không còn sự lựa
chọn nào khác. Mấy tháng rồi cơ sở may da nơi Linh vào làm chưa bao lâu,
bị thua lỗ nên họ sa thải bớt những công nhân chưa vững tay nghề. Linh
thất nghiệp, tiền ăn tiền nhà còn thiếu, nay biết lấy gì để trả. Người
chủ nhà gợi ý một chỗ làm mới, thế là cô bằng lòng ngay. Từ ngày trôi
nổi tha phương Linh đã nếm trải đủ mọi ngành nghề, từ cô bé bán dạo,
chạy bàn, cho đến phụ bốc vác, đẫy xe hàng ở bến chợ, từng phải ăn bờ
ngủ bụi. Cuối cùng thì một người tốt bụng giới thiệu cô vào làm trong cơ
sở may này.
Linh hoảng lên khi thấy ông ta bước vào phòng mình. Căn phòng nhỏ nằm
cuối hành lang, cửa then chỉ gài hờ:
_ Ông chủ! Ông vào đây làm gì trong đêm hôm?
_Ậy !Đừng la chứ. Chúng ta đã thoả thuận rồi mà.
- Thoả thuận gì? Tôi chỉ đến đây làm công cho Ông thôi, Ông đừng….
- … à , thì làm công … chẳng phải cô đang cần tiền là gì ?
Linh tức
giận nói lớn :_ Tôi cần tiền. Nhưng đồng tiền làm ra từ mồ hôi nước mắt
của mình, chứ không phải bán thân…
Không hiểu
làm cách nào mà Linh đã chạy thoát được gã đàn ông lực lượng chực vồ lấy
cô trong cơn dục vọng. Linh chạy… chạy mãi cho đến tận nữa đêm và…
_ Ê ! Con
nhỏ nào lại đến ngủ nhà ông vậy cà.
Tiếng
cười nói của hai thanh niên say xỉn vừa trờ xe tới, một tên bước qua chỗ
Linh để mở cổng. Gã còn lại phụ hoạ :_ Con nhỏ coi bộ được đó mầy. Hay
mình rủ em vào nhà chơi cho vui, còn hơn để ngủ ngoài hè thế này.
_ Thôi
chứ, mày tính dụ dỗ con gái nhà lành à ?
_ Nhà
lành cái con khỉ. Cái thứ đầu đường xó chợ này…
Linh chồm
dậy như bị điện giựt và lại nhanh chân bỏ chạy, mặc kệ những giọng cười
nham nhở đuổi theo. Chạy một hơi… chợt cô nghe có tiếng chuông chùa.
Tiếng chuông công phu khuya nhẹ vang trong thinh lặng, làm cho cõi lòng
cô nhen nhún lên một chút bình yên tin tưởng. Linh dừng chân lại trước
ngôi chùa, cổng chùa bỏ ngỏ, cô bé thở dài rồi vội bước vào bên trong
đến ngồi dựa nơi bực thềm trước chánh điện. Cô ngủ liền sau đó, trong
tiếng mõ nhịp nhàng cùng giọng tụng kinh đều đều trầm lắng, và rồi Linh
lại nằm mơ ..một giấc mơ thật an lành tươi đẹp .
Khi ánh
nắng toả lên tới bực thềm thì Linh cũng giật mình thức dậy. Cô ngơ ngác
nhìn quanh, thấy mình vẫn nằm ngoài hành lang chùa, với chiếc khăn mỏng
trên người mà không biết ai đó đã đắp lên. Đưa mắt nhìn quanh, Linh
trông thấy một vị sư cô đang đi tới, liền rụt rè bước lại thưa :_ Thưa…
cho con gởi lại chiếc khăn…không biết của ai…
Sư cô mỉm
cười đở lấy : À ! khăn của chùa, Sư Cô thấy con ngủ ngon quá nên không
nở đánh thức. Con vào đây lúc chùa công phu phải không? Thôi con bước ra
phía sau rửa mặt, rồi xuống nhà bếp dùng cháo sáng. Mấy cô có để phần
cho đó.
Linh hơi
ngỡ ngàng nhưng cũng làm theo lời vị sư dạy. Khi múc gáo nước lạnh rửa
mặt mà Linh cứ nghe bụng mình cồn cào co thắt lại vì đói và khát kinh
khủng.
Sư Cô ngồi
yên lặng nghe cô bé kể chuyện đời mình. Lần đầu tiên có người chịu lắng
nghe nên Linh nói say sưa như chưa từng được nói. Bao nhiêu tủi buồn cơ
cực vì miếng cơm manh áo, cùng nỗi uất hận vì ba mẹ bỏ bê khiến cho cô
phải dập dìu trôi nổi như cánh lục bình. Nói xong cô thở hắt ra:_ Bây
giờ con chẳng biết phải đi đâu làm gì ? Chắc con trở lại với nghề bán
dạo hay bán vé số gì đó. Con chẳng quen biết ai ở thành phố này cả. Làm
gì rồi cũng bị người ta gạt gẫm lừa lọc.
_ Theo Sư
Cô thì _ vị sư chậm rãi nói_ con chưa tìm được việc làm thích hợp thôi
thì cứ ở lại chùa. Từ từ rồi sư cô sẽ nhờ những phật tử thân tín giới
thiệu cho nơi làm tốt đáng tin cậy. Con hiền lành lại là con gái mới
lớn, ra đời sớm quá… về lâu về dài thật cũng khó giữ mình. Mà này, con
cũng nên về quê thăm ba một lần và tìm mẹ đi. Mẹ con ở nước ngoài về,
chắc là cũng muốn lo cho tương lai của con…
Linh cúi
mặt im lặng, như cố kiềm chế những giọt nước mắt cứ chực tuôn ra. Một
lúc lâu Cô mới ngẩng lên nói với giọng đầy xúc động:
_ Con nhớ
nhà, nhớ ba mẹ lắm; Nhưng con vẫn giận họ… chưa muốn về vào lúc này đâu.
_ Người
lớn cũng có nỗi khổ tâm riêng con ạ! Con bỏ đi bặt tăm như vậy, ba mẹ
con hẳn là lo lắng lắm. Nước mắt lúc nào cũng chảy xuôi, Ba mẹ nào lại
không thương con. Mà thôi từ từ rồi tính. Đợi khi con ổn định rồi trở về
thăm nhà cũng được. Trở về với hình dáng và tâm hồn nguyên vẹn, ba con
cũng sẽ hối hận và thương con hơn. Con cứ ở lại đây ít bữa, nghe kinh kệ
và phụ làm công quả, rồi lòng con sẽ được thanh thản bình yên trở lại.
Ngoài sân
có nhiều người đang làm việc và chuyện trò thật vui vẻ; Những Ni Cô trẻ
điềm đạm mà chói sáng qua nụ cười hiền từ chứa chan đạo vị; Những em nhỏ
đến Chùa làm công quả trong niềm tin tưởng lạc quan hạnh phúc. Aùnh nắng
đã lên cao. Lâu lắm rồi Linh mới được hưởng một buổi sáng thanh bình như
thế. Cô chợt ví mình như một sắp chết đuối, bất chợt gặp chiếc thuyền
cứu hộ; Và khi an ổn bước sang bờ sự sống, Linh mới cảm nhận hết cả một
khoảng trời mênh mông rộng mở phía trước.
Ngày mai
khi bình minh trở lại… biết đâu Linh lại không tự mình lật sang một
trang đời khác. Ngày mai, con đường trở về nhà ắt sẽ nhuộm đầy sắc nắng
vui tươi và thoát tục.
No comments :
Post a Comment