Thời tiết thật oi bức suốt một tuần lễ qua. Đâu đó trên đường, có
những cảnh báo về hạn hán, kêu gọi mọi người tiết kiệm, hạn chế việc
dùng nước. Nạn hạn hán đã kéo dài ở xứ này liên tục bốn năm qua. Nhiều
cây kiểng và những bãi cỏ xanh của các công xưởng, công viên, gia cư tại
đô thị đã lần lượt biến mất. Mọi người, mọi nhà đều phải tự ý thức
trách nhiệm của mình đối với thiên tai này. Nói là thiên tai, mà kỳ
thực, có sự góp phần rất lớn của con người trong việc sử dụng quá nhiều
tài nguyên thiên nhiên (đốt nhiên liệu hóa thạch, phá rừng, v.v…) làm
tăng nhiệt độ quả đất, tạo nên tình trạng hâm nóng toàn cầu (global
warming).
Gần 200 quốc gia phát triển và đang phát triển đã ký vào Nghị định thư Kyoto (Kyoto Protocol,
do Liên Hiệp Quốc chủ xướng từ năm 1997) nhằm cắt giảm lượng khí thải
gây hiệu ứng nhà kính, ngăn chận hoặc ít ra là làm giảm tốc độ ấm lên
của trái đất.
Trái đất trở thành ngôi nhà chung của toàn thế giới; và trước hiểm
họa chung, nhân loại nhích lại gần nhau như người trong một gia đình.
Nhưng một gia đình lý tưởng, và thực sự được gọi tên là “gia đình”
chỉ khi nào có sự hòa hợp, thương yêu. Một thế giới đầy hận thù, nghi
kỵ, ganh ghét, lạm dụng và lợi dụng nhau, công kích, giết hại nhau… thì
không thể có hòa bình.
Gia đình là giềng mối từ đó hình thành xã hội, quốc gia hay thế giới.
Không có gia đình thì không có xã hội, quốc gia, hay thế giới gì cả.
Cũng vậy, không có cha mẹ thì không có gia đình. Cha mẹ là nhân tố quyết
định sự có mặt của một gia đình.
Lập nên một gia đình không khó. Tạo một gia đình hạnh phúc, an vui, mới là khó.
Mỗi thế hệ cha mẹ có trách nhiệm nuôi dạy con cái trưởng thành, làm
người tốt của gia đình và hữu dụng cho xã hội. Tổ tiên dạy dỗ ông bà,
ông bà dạy dỗ cha mẹ, và cha mẹ dạy dỗ chúng ta. Vậy nhìn chung, tổ tiên
tốt thì ông bà tốt, ông bà tốt thì cha mẹ tốt, và rồi con cái cũng tốt
theo. Thế nhưng, cha mẹ tốt mà con cái trở nên hư đốn, phá hoại xã hội,
thậm chí còn giết hại cả cha mẹ ruột, thì trách nhiệm này thuộc về ai?
Người ta sẽ tự suy ngẫm hoặc lắng nghe ý kiến, nhận định, hay kết luận
từ các chuyên gia về giáo dục, nhân chủng và xã hội, cho đến luật học,
đạo đức học, và dĩ nhiên là không quên tham khảo các tu sĩ của các tôn
giáo, để phán xét về những đứa con hư.
Nhưng thế nào là cha mẹ tốt? và thế nào là đứa con hư? Người Á đông
sẽ trả lời rất mau mắn: cha mẹ tốt là những người con hiếu thảo, đứa con
hư là đứa con bất hiếu. Từ câu trả lời này, lại nẩy sinh câu hỏi khác:
thế nào là hiếu, thế nào là bất hiếu? Câu trả lời theo văn hóa Á đông
cũng rất mau mắn: hiếu là vâng lời cha mẹ, bất hiếu là không vâng lời
cha mẹ. Nói vậy là vì tục ngữ Việt Nam có câu: “Con cãi cha mẹ trăm đường con hư.”
Câu nói trên rất đúng cho nhiều gia đình mà cha mẹ là những người có
đạo đức, biết lẽ phải, sống ngay thật, khoan dung, thương người, giúp
người, thích làm việc công ích, không làm tổn hại ai; và dĩ nhiên là
nuôi dạy con cái với tình thương yêu vô hạn. Đối với những bậc cha mẹ
như thế, nếu con cái cứ chống cãi và sống ngược lại, nhiều phần sẽ dẫn
đến sự hư hỏng, ngỗ nghịch, gây bất hòa trong gia đình, tạo bất ổn cho
xã hội. Nhưng chuẩn mực của thế hệ này, trong hoàn cảnh xã hội này,
không hẳn là có giá trị tuyệt đối cho các thế hệ sau, ở những nơi mà nếp
văn hóa và quan niệm về nhân sinh khác hẳn. Chưa kể có những cha mẹ là
thành phần bất hảo trong xã hội, sống ích kỷ, chỉ biết lợi mình, không
bao giờ quan tâm đến khổ đau hay sự thiệt thòi của kẻ khác, không có một
tiêu chuẩn đạo đức tối thiểu nào cho con cái noi gương, thì đừng trách
tại sao con cái không vâng lời, không làm theo ý mình.
Vậy, trong một số trường hợp, con cãi cha mẹ chưa chắc trăm đường con
hư; và cha mẹ đạo đức, chưa chắc biết cách dạy con nên người (trong một
xã hội chuyển biến không ngừng với những bước nhảy vọt cả về kỹ thuật
lẫn sự đồi bại luân lý).
Tiêu chuẩn đạo đức cũng thay đổi theo thời gian và hoàn cảnh. Chỉ có
tình thương vô hạn của cha mẹ dành cho con cái thì ngàn năm trước và
ngàn năm sau, vẫn là một thứ tình thiêng liêng cao đẹp, không ai truyền
trao, không ai dạy dỗ, mà mọi người đều bình đẳng sở hữu khi quyết định
tạo lập một gia đình cho chính mình. Nhưng nếu tình thương cha mẹ không
được điều hướng bởi sự hòa hợp thì trong rất nhiều trường hợp, tình thương lại biến thành trở lực cho hạnh phúc gia đình.
Trong khi hợp là xây dựng, bồi đắp cho vững chắc những điểm tương đồng thì hòa
là chia sẻ, cảm thông, tôn trọng và chấp nhận những điểm dị biệt trong
cuộc sống chung. Thương yêu mà chỉ khư khư giữ lấy ý kiến của mình, buộc
người khác phải nghe theo, thì không thể nào có được sự hài hòa, thuận
thảo trong gia đình. Cha mẹ không phải lúc nào cũng đúng. Có khi nên
biết lắng nghe quan điểm của con cái, cảm thông cho cá tính, ước nguyện,
tâm tình và hoàn cảnh của chúng. Đừng bao giờ cho rằng con cái phải có
trách nhiệm hay bổn phận thực hiện điều mình mong muốn, hoặc phải thành
đạt giấc mộng chưa thành của mình. Đừng đặt giấc mơ của mình trên vai
con cái mà không chịu tìm hiểu giấc mơ của chính nó.
Trong sinh hoạt xã hội, tập thể, tổ chức (tôn giáo, hội đoàn, công
đoàn..), quốc gia, và quốc tế cũng vậy: những người lãnh đạo phải biết hòa hợp
với người dưới, tôn trọng nguyện vọng chung của người dân, quan tâm đến
lợi ích của nhân loại. Không có sự hòa hợp giữa mình với các thành viên
khác trong gia đình, tổ chức, quốc gia và cộng đồng quốc tế, thì đừng
mơ tưởng viển vông về nền hòa bình thế giới.
Không khó gì khi song hành, đồng hành với những người có cùng quan
điểm và lý tưởng (hợp). Khó là có thể bước đi nhịp nhàng (hòa) với những
người ngược dòng, nghịch hành với mình—con đường chông chênh ấy, luôn
có sự va chạm, vi tế hay thô bạo giữa những bản ngã cứng ngắt. Mà muốn
hòa được với kẻ trái chiều, hãy hạ mình xuống, hãy quên mình đi, hãy hy
sinh một phần hay toàn phần bản ngã của mình. Đó là điều mà những đứa
con—luôn là con trẻ—khó làm được khi chúng chưa trải nghiệm thế nào là
tình thương vô hạn của cha mẹ. Nhưng những bậc cha mẹ thì làm được, vì
tình thương của cha mẹ bao gồm sự hy sinh to lớn, vượt ngoài sức tưởng
tượng của người con.
Thế giới hòa bình tùy thuộc nơi sự hòa hợp của mỗi quốc gia; quốc gia
thịnh vượng tùy thuộc vào sự hòa hợp của các xã hội dân sự; xã hội an
vui tùy thuộc nơi sự hòa hợp của những gia đình; và gia đình hạnh phúc
là nhờ nơi cha mẹ.
Vì vậy, khi quyết định tạo lập một gia đình nhỏ, mỗi người chúng ta
nên tự hỏi: chúng ta có thể nào có được đức hy sinh và tinh thần hòa hợp
để xây dựng hạnh phúc cho gia đình này hay không. Nếu câu trả lời là
không, xin đừng vội vàng đảm nhận vai trò cha mẹ. Và nếu đã lỡ tạo lập
một gia đình không hòa thuận, thiếu hạnh phúc, con cái hư hỏng hoang
đàng, xin đừng vội vàng qui trách tội bất hiếu cho con, mà hãy đem lòng
thương yêu nhìn xuống con cái, hỏi một câu đơn giản: cha mẹ có thể làm
được gì để con được hạnh phúc, hỡi con yêu?
Những nhà lãnh đạo tôn giáo, lãnh đạo quốc gia hay thế giới, cũng nên
cúi mình xuống để hỏi những người cọng sự, hỏi những người dân của mình
một câu tương tự và đơn giản như thế. Đừng đòi hỏi người dưới phải phục
vụ mình hay tổ chức của mình, mà hãy tìm hiểu xem họ cần gì, và làm thế
nào để họ được an vui, hạnh phúc.
Bài học từ đức hy sinh và tinh thần hòa hợp, hãy bắt đầu từ vai trò của cha mẹ.
Lòng thương của cha mẹ sẽ pha thêm màu xanh cho bầu trời, tô thêm màu
biếc cho đại dương; và gia đình này, trái đất này, với bàn tay chăm sóc
của cha mẹ, sẽ là hành tinh xanh, mỹ miều, tươi mát hơn bao giờ.
Cha mẹ là trên hết; cha mẹ là tất cả.
California, Mùa Vu Lan năm 2015
Vĩnh Hảo
No comments :
Post a Comment