Cứ thế, một ngày vụt qua, lững thững ra đi không lời ước hẹn, cứ vậy,
mịt mùng trao đổi, thân phận dòng đời, chờ chực vây quanh, chạy quanh
lối mộng. Chiều xuống, nỗi buồn miên man gởi bay theo gió, trên kia cơn
nắng chói chang của mùa hạ còn vương lại đâu đây, lặng nhìn núi đồi hoa
lá, từng ấy trong lòng, một cõi mù khơi. Những giọt mồ hôi uể oải, từng
nỗi đớn đau lũ lượt đọng lại, từng cơn hiu hắt thấm vào hồn, bây giờ trở
thành những đơm bông kết nụ, những đắng cay ngọt bùi. Đâu đó, một chút
hương lạ, làn gió bất chợt nhẹ lay, điểm tô không gian lắng đọng phiêu
bồng, những thinh âm cao vút tận trời không, những hằng sa bất tuyệt
chốn không cùng.
Buổi chiều, cổ xe già nua lầm lũi leo lên con dốc, thân phận dòng
đời, kéo theo vạt nắng úa vàng còn sót lại, chiếc xe ì ạch cứ thế mà
leo, lầm lũi mà trèo, chông chênh mà theo. Người cầm lái, lo sợ hụt hẫng
đớn đau, cứ mãi miết bám chặt, nối đuôi đi theo, hối hả cố sức để chạy,
không còn cách nào, biết vậy cứ vẫn làm theo, có còn chi nữa cũng phải
leo. Con dốc cao, đang còn cao, vẫn cứ cao, không có gì cao hơn, biết
vậy nhất định phải cao. Ở phía sau, đàng sau, nơi đó, có vô số không
biết bao nhiêu là xe, cuộc lữ thứ gian truân, đếm không biết bao nhiêu
cuộc đời thân phận, có không biết bao nhiêu bến đỗ ngập tràn. Cứ thế,
vun vút lầm lũi vượt qua, sợ thời gian không cho phép, sợ đi trể về
khuya, sợ bị đuổi việc, sợ thời gian nghiệt ngã, không kịp chuyến đò, sợ
phải leo dốc một mình, sợ không còn cơ hội, sợ người trông kẻ ngóng, kẻ
thương người ghét, sợ phải đối diện với mọi thứ. Từng chiếc, lại từng
chiếc lao tới, từng thân phận từng hồi từng chặp, dọ bước run rẫy khó
khăn, mất hút khỏi tầm nhìn, vụt khỏi tầm tay, về với hư vô lữ thứ.
Ừ! thật may, còn có kẻ đồng hành tương ngộ, cùng chung lối mộng, lận
đận cứ mãi miết bám theo. Có những nhân ảnh đôi bờ hai ngã, lạc bước
truân chuyên hoang dại. Rồi lại, cứ để mặc cho đợi chờ im lìm, hoàng hôn
tắt lịm, ầm ĩ với gió mưa cuồng nộ, chút gởi trao âm thầm lặng lẽ.
Đường về, từng bước nhọc nhằn, thẫn thờ tiếc nuối, hiên ngang tiến
bước, chờ trăng lên đợi gió đến, tháng ngày cuộc mưu sinh. Đường xưa lối
cũ, con đường mộng mơ, con đường rợp bóng, ngõ hoa xanh giờ phủ lá
vàng, thời gian mãi miết trôi, hàng cây bên vệ đường trở nên xám xịt,
trơ cành trụi lá, núi đồi lặng câm, khúc ly biệt não lòng. Lá và cây hoa
và nụ, con người và thiên nhiên, một dạo là những đâm chồi khoe sắc toả
hương, bây chừ là những héo hon buồn bã, tiễn bước thời gian. Con đường
ta đi, chỉ mình ta dạo bước, không một ai bước hộ thế ta, một mình một
bóng, riêng ta một cõi.
Có dạo, là những phong sương bụi đường, những tàn phai nhạt nhòa rơi
rụng. Bây giờ, nỗi buồn miên man, niềm đau rên xiết. Không lẽ, một đời
một kiếp chỉ vậy thôi sao, đành lòng vậy sao? Giật mình, sực tĩnh, chợt
nhớ ra, cánh cửa vô thường lạnh lùng khép lại, người còn hững hờ dạo
quanh, hết ngóng lại trông. Lời kinh cầu đưa người sang sông, khúc thinh
âm cuốn tận phương nào, chút hương lạ trôi miền lữ thứ.
Ôi! con dốc thời gian, ôi! cơn lốc vô thường, ôi! cái vòng sinh diệt
tới lui lẩn quẩn. Một cuộc đời, một kiếp sống, một thân phận bồng bềnh
trôi, chuỗi thời gian con nước vô thường, mới đó giờ đã đi rồi, mở ra
khép lại muộn màng. Vòng quay tới lui, nhiêu khê nghiệt ngã, bản năng
còn sót lại, sản phẩm của tâm thức, những tác tạo rủ rê không ngừng. Ở
đó, còn là một định luật không hề thay đổi. Lắng lòng, nhìn cho thật
thấu đáo, mê muội chóng quên, nghiệp quả không cùng, bến mê bờ ngộ,
thong dong tất dạ, tất cả trỗi dậy quấn chặt, cuốn hút lấy ta không một
phút giây xa rời.
Niềm lo nỗi sợ, dâng cao choáng ngợp, tử sinh huyễn mộng, mở ra kéo
lại nhận vào, đơm hoa kết trái, đắng cay ngọt bùi. Trong lòng canh cánh
một mối, lo đủ thứ sợ đủ điều, có quá nhiều thứ, nhiều điều để lo để sợ.
Nhưng có một thứ ít người biết sợ, mà đây lại là điều đáng lo đáng sợ
nhứt, vô thường.
Thay vì, để cho vô thường gõ cửa, thì ta mạnh dạn gõ cửa vô thường.
Khi ta để cho vô thường gõ cửa, là lúc ta còn mãi mê, chạy theo cảnh
theo người, cuộc sống của ta bế tắc mất phương lạc hướng, không rõ đường
đi lối về, ta lạc bước ngẫn ngơ. Khi mọi thứ chung quanh ta biến dạng
đổi thay, lũ lượt hành hạ, âm thầm ra đi, ta cuồng cuồng lo sợ, nỗi trôi
đau khổ. Khi thân thể ta, đột nhiên bệnh tật tới thăm, tâm ta xáo trộn
bất an, đời sống luôn phiên bị tước đoạt, vô thường réo gọi, ta bất lực
không làm gì được, bó tay cột chặt nhốt kín. Khi ta chìm đắm chạy theo
đủ thứ làm đủ điều, nhắm mắt bịt tai, trôi lăn cùng huyễn mộng ba sinh,
không biết quay về, tìm nơi nương tựa. Khi ta mãi miết sống gửi bám
theo, những dong ruổi gọi mời, những chực chờ cạm bẩy tai hại, không
nhận ra nguồn cội của từng vấn đề. Khi ta cứ để cho vô thường sát hại
truy bức, chủ động dẫn đưa, không một lời tra hỏi. Có những niềm đau giá
buốc đè nặng, có những dòng đời nghiệt ngã ngộp thở, có những thân phận
lững lờ trôi muôn hướng, dù vậy ta cứ cam chịu là tại làm sao, vì sao?
Cho cùng, chỉ có ta mới hùng dũng mạnh dạn hiên ngang gõ cửa vô
thường. Chỉ có chính ta mới đủ năng lực làm cho nội tâm càng thêm vững
chãi. Chỉ có chính ta mới đủ bình tâm đối diện với vô vàn biến động vây
quanh. Chỉ có chính ta mới ý thức trọn vẹn được giá trị của vô thường,
hiểu thấu vô thường. Nhờ sự nhắc nhở răn dạy thường xuyên đó, nhờ những
truy bức cùng cực, đẩy ta đến chỗ cùng đường bí lối đó, nhờ những biểu
hiện tác yêu tác quái liên tục đó. Ta mới thấy được ý nghĩa vi diệu của
đời sống, sự mong manh của kiếp người, khiến ta tìm phương thoát ly,
trân quý gìn giữ mọi giá trị chung quanh, trân trọng từng phút giây an
lành sống thở. Ta biết, nhờ đó nương theo sống cùng, ta an nhiên đối
mặt, giải thoát chính mình, vượt ra ngoài hệ lụy thống khổ phủ vây.
Ý nghĩa và giá trị đích thật của vô thường, là khi ta nhận chân ra
được bản thể thường tại như thật của các pháp. Là lúc ta biết rõ ràng,
mọi sự đổi thay biến hiện là điều tất nhiên như vậy. Là khi ta chiêm
nghiệm sáng soi, có không đến đi được mất, đều là lẽ thường tự nhiên vốn
dĩ như thế. Là lúc ta hiên ngang đối diện, cõi lòng hoan hỷ bình thãn
chấp nhận. Bởi, có không đến đi được mất, sinh lão bệnh tử, đây là qui
luật tự nhiên rõ ràng như thế, bất di bật dịch như vậy.
Dù đứng ở đâu từ đâu góc cạnh tầm nhìn nào, khi ta có được sự minh
mẫn tĩnh thức, thì không còn gì có gì, để lo để sợ. Ta phải biết rõ
ràng, chưa một ai sẽ không có một ai ngoài ta, có thể thay đổi và làm
khác đi được. Chỉ có chính ta chứ không ai khác mới đủ thẩm quyền, bằng
lòng sống chung với vô thường, hết lòng trọn dạ đón nhận. Chỉ có ta chứ
không một ai, dù thường xuyên bị vô thường bức hại, nhưng nhờ vậy ta mới
có những trãi nghiệm tuyệt vời, những kinh nghiệm quý báu. Chỉ có chính
ta chứ không một ai, đấng quyền năng tối cao, thiên thần nào, có thể
làm khác đi nghiệp quả do ta tác tạo. Để ta có đủ bình tâm chỉ danh điểm
mặt nhận diện, dốc lòng ra sức vươn lên vượt thoát
Rốt cuộc, chính ta mới đủ năng lực, thẩm quyền hoán chuyển mọi thứ,
bằng lòng mĩm cười, hoan hỷ đón nhận, thanh thản đối diện. Sống với vô
thường mà không hề hấn, an nhiên tự tại giữa chốn phong ba biến động, vì
ta chính là chủ nhân của hạnh phúc, khổ đau, sanh tử, niết bàn.
Như Hùng
No comments :
Post a Comment